Hôm nay được gặp anh, 2 lần nhìn thấy anh thôi với em là đủ. Bao nhiêu lần bỏ lỡ cơ hội được nói với anh đôi điều làm em cảm thấy xót và trách mình lắm. Em không biết lần nhìn thấy anh hôm nay có phải là lần cuối không nữa, nhưng em biết điều đó chẳng quan trọng gì với anh vì xung quanh anh có biết bao cô nhòm ngó. Em nhớ lắm khoảnh khắc lần đầu tiên chạm mặt với anh, cũng là lần anh làm trái tim cô đơn em thổn thức. Đôi lần đối diện với ánh mắt anh nhìn em, tim em như ngưng đập em chỉ biết lẩn lận quay chỗ khác vì em ngại,em sợ. Trước lúc phải đi em vô tình thấy đôi mắt anh nhìn xa xăm mà tim em thổn thức, em muốn biết anh đang nghĩ gì? Giá mà em có thể nói chuyện với anh, thấy ánh mắt anh làm em càng thương anh hơn vì em thương những người có ánh nhìn buồn, họ sống nội tâm và tình cảm. Ước gì anh đọc được những lời này và nhận ra đó là em dù những điều em nói thật mơ hồ.
Em chẳng biết gì về anh, chỉ đơn giản anh là người em thầm thương.
Em chẳng biết gì về anh, chỉ đơn giản anh là người em thầm thương.